Friday, February 8, 2019

Nhật Ký Viết Cho Anh

 

***** Những Giòng Nhật Ký Cho Anh 
 
 9/13/2005 
 
Anh, Từ ngày em có một góc nhỏ này để viết cho anh, em mừnng vô cùng, từ nay em tha hồ tâm sự, thế giới của…chúng mình. Nhìn lá cây tuy chưa vàng nhưng không còn xanh lòng em buồn vời vợi vì nhớ đến anh. Hình như định mệnh đã an bài, từ thở nhỏ em đã thích bài hát có câu “anh ra đi mùa thu” và quả thật anh đã ra đi vào đầu mùa thu, ngày đưa đám anh lá vàng xào xạc dưới bước chân em. Một sáng mùa thu nắng vàng yếu ớt, em dắt hai con ra thăm mộ anh, cảnh thật buồn, vành khăn tang nhẹ cuốn trên tóc em làm cho không khí thêm thê lương, bé A. ôm chặt lấy mẹ thỏ thẻ “mẹ ơi, mẹ chỉ được nhớ bố thôi mẹ đừng khóc”, vì vậy mà em thường để dành nước mắt cho anh vào đêm tối khi các con đã an giấc, khi một mình trong cõi mênh mông vắng lặng, khi chỉ có một mình em với anh. Từ đó mỗi độ thu về em lại miên man nhớ đến anh, nhớ ray rứt như chuyện mới xẩy ra.Em không thể quên được và em cũng không muốn quên anh ơi. 
 
 9/15/2005 Anh,Tối qua em ngủ thật ít, cơn ho hành hạ, hết ho lại nằm bâng khuâng nhớ đến anh, ước gì có anh bên cạnh để ôm anh thật chặt khi mưa gào gió thét, tiếng gió mà anh vẫn thường dọa em tiếng ma hú để rồi anh cười khi em sợ mà ôm anh không rời.
Mỗi độ thu về em mới cảm thông được cho nỗi lòng của những người cô phụ, những người đàn bà mà anh tỏ ý thương xót họ trong khi mình có nhau…
Sáng nay vào sở đầu hơi váng vất, mặc dù cảnh vật thật là đẹp cho một ngày chớm thu, lây chiếc áo lạnh mặc vào người, chẳng hiểu lạnh ngoài trời hay tại tim em lạnh, nhưng em lỳ lợm không muốn dọn sang phòng khác ngồi cho ấm hơn, chỉ vì nơi này từ chỗ làm việc em có thể nhìn ra ngoài trời, phòng làm việc của em ở tầng trên cùng của building nên em có thể vừa làm việc vừa nhìn mây bay, chim bay, nhìn mưa rơi, nhìn những bông hoa tuyết bay lờ lững. vì vậy mặc cho lạnh lẽo có khi làm em cảm em vẫn không chịu dọn sang chỗ khác.
Em thích nhìn lá vàng bay theo gió để gậm nhấm cái buồn thấm vào tận cùng trong tâm hồn em…… 
 
 9/23/2005 
Anh ơi Đã lâu lắm rồi em không vào đây với anh, vì em cảm, cảm thu chăng?, và bận công việc ở sở.
Mùa thu đã đến được 2 ngày, còn bao nhiêu ngày nữa thì thu sẽ đi anh nhỉ?
nhưng thu đi thì đông lại tới, anh chưa được “thưởng thức” cái lạnh buốt da của mùa đông, lạnh hơn nữa với người cô phụ.
Nhưng thôi em sẽ nói đến mùa đông khi đông tới.
Bây giờ đang là mùa thu, em lại nhớ đến mùa thu đầu tiên mình có nhau cũng là mùa thu đầu tiên chúng ta cùng khóc cho đứa con chưa thành hình.
Em vẫn nhớ mặt anh tái xanh lại theo em khi ông bác sĩ đưa ra cái lọ có chứa con chúng ta trong đó. Khi em xuất viên anh đã trịnh trọng mua hoa quả về để dưa tiễn cái bào thai ba tháng đó.
Kỷ niệm đó gần như em đã quên hẳn trong cuộc đời em về sau vì những nỗi buồn chồng chất trên vai. tự nhiên ngày hôm nay sao em lại nhớ đến…..
Một vòng hoa trắng nhỏ cho con 9/16/2005 Anh ơi
Nhìn lá rơi em thấy buồn
Nỗi sầu chất ngất cho hồn nhớ nhung
Đâu đây nắng chiếu qua song
Nhạt nhòa như nước mắt trong bể sầu
Nhìn đâu cũng thấy một mầu
Mầu vàng của lá úa sầu mùa thu
Nhìn trơi sao quá âm u
Cho lòng em nhớ mùa thu năm nào 
 
 9/24/2005 
   Hôm nay trời âm u, mưa nhè nhẹ rơi, thật đẹp trời nếu ta có nhau, nhưng…tâm trạng em không thể diễn tả nổi, nỗi lòng em chỉ có một mình anh hiểu thấu mà thôi, ở nơi đó anh một mình lặng lẽ, nơi đây em một mình cô liêu.
Hình như với em cơn mưa thường đến vào những lúc em buồn hay em buồn vào những lúc mưa rơi?
Ngày tiễn anh mưa cũng rơi nhè nhẹ. Ngày tiễn đưa bà nội các con trời cũng mưa mưa, và một điều làm em khóc mẹ chồng nhiều như con gái của mẹ, anh biết tại sao không? vì trong khoảnh khắc đó em cứ nghĩ đến ngày tiễn anh, từ trong tận cùng sâu thẳm, em đã…. khóc anh, vì ngày tiễn đưa anh em chỉ tiễn đưa với tiếng nấc nghẹn ngào mà không khóc được.
Ra đến nghĩa trang một sự lạ lùng vô cùng là mộ của Mẹ anh lại nằm ngay cạnh mộ của anh, thế là em được một dịp khóc như mưa giông gió bão…..
Anh ơi 
 
9/28/2005 
Anh ơi
Hoa hồng của chị VDN đẹp quá em mang về đây cho anh ngắm, anh còn nhớ ngày xưa… căn nhà nào em ở cũng phải có hoa hồng và anh thường “mắng yêu” em là “em chỉ trồng hồng bằng miệng thôi” để trêu em, vì chiều em anh là người luôn luôn phải trồng hồng cho em.
Vắng anh, em không còn trồng hồng bằng miệng nữa mà phải trồng bằng tay, nên những bông hồng của em chẳng tươi và đẹp mơn mởn như hoa của anh trồng. Anh còn nhớ căn nhà anh bỏ lại và ra đi, căn nhà ở góc đương và trồng toàn hồng mỗi ngày cả trăm bông hoa hồng cho em.
Mùa thu đang trở về, khí thu lành lạnh, không còn anh bên cạnh để nhắc nhở nhớ mặc áo ấm cho em và các con.
Em biết nỗi buồn sẽ chất ngất khi cuối thu, nỗi nhớ anh không theo ngày tháng mà tàn phai, nó luôn luôn khơi dậy vào mùa thu, mùa thu đối với em thật đầy kỷ niệm, mùa mình ra đi, mùa em hư thai, mùa mình có con đầu lòng và mùa anh ra đi một mình…. Lá vàng rơi tan tác
Như hồn em mênh mang
Như tim em nát tan
Cho nỗi đau muộn màng 
 
10/09/2005 
Anh
Hôm nay ngày giỗ anh, một đóa hồng ướt đẫm nước mắt em dành cho anh.
Bao năm qua kỷ niệm vẫn không phai, một mảnh tình tuyệt đẹp em sẽ chẳng bao giờ còn tìm thấy nữa, khỏang thời gian và không gian tuyệt vời trong những ngày tháng mình bên nhau đã không còn nữa nhưng hình ảnh anh, dáng dấp anh vẫn còn đây, còn trong tim em, trong dáng dấp của con trai của chúng ta…
Ở nơi đó em vẫn hy vọng anh vẫn chờ ngày mình xum họp phải không anh.
Anh đã ra đi trong lúc mình đang hạnh phúc, nhưng định mệnh là một cái gì ngòai tầm tay, ngòai sự hiểu biết của ta, cuộc đời là mong manh nhưng chúng ta đã sống những chuỗi ngày vì nhau, cho nhau và của nhau…Nhớ anh vô cùng……
 
12/10/2005 
Anh ơi 
Từ sau ngày giỗ anh em đã không viết cho anh, không phải vì em quên, với em bây giờ không còn gì để nhớ hay quên cả nhưng em cũng chẳng hiểu tại sao em đã không viết cho anh.
Chiều nay một ngày chớm đông, ngoài đường lạnh tanh chơ vơ những đống tuyết chưa tan hết trên lề đường, lòng em lạnh hơn trời đông lạnh, càng lạnh thêm một mình trong căn nhà vắng lặng, sự cô đơn chất ngất, em tắt phone, cuộn mình trong chăn, trang sách mở ra trước mặt, hàng chữ lung tung nhăy múa, em không thể tập trung để đọc sách được.
Bên ngòai trái đát vẫn đang quay và người người đang vui huởng cái tuyệt vời của một ngày cuối tuần, của một đời có nhau…… 
 
12/12/2005 
Anh ơi Hôm nay ngoài trời thật u ám, tuyết bay phất phơ đẹp cho hồn thơ nhưng với em, cái lạnh buốt của mùa đông không lạnh bằng cái lạnh trong hồn em. Niềm đau ngày mất anh thật khác với nỗi đau tình phụ Bây giờ em mới hiểu được, mới cảm nhận được thế nào là buồn ray rứt, nó như gậm nhấm, cấu xé, con tim em lại một lần nữa đang rạn vỡ, vỡ tan ra từng mảnh, bao nhiêu danh từ trong tiểu thuyết em đã đọc qua, những danh từ diễn tả niềm đau bây giờ em mới thấu hiểu. em vật vờ trong cơn đau không còn biết, không còn nghĩ gì được nữa cả. có những lúc em muốn nằm xuống và ngủ một giấc ngủ thiên thu không bao giờ trở dậy nữa.
Bây giờ em mới thấm cái đau của sự dối gian, mới biết được cái lý do thật của sự vắng mặt cả tháng nay, bận, công tác, về thăm Mẹ ........
Không còn giọt nước mắt để khóc, không còn gì nữa cả, suốt cả cuộc đời em chỉ nguyện cầu có người bên cạnh để chia sẻ để vỗ về thế nhưng anh ra đi khi tình mình đang mặn nồng và thêm một lần nữa người đã bỏ ta đi…… 
 
12/23/2005 
Anh ơi
Anh có biết rằng điều em tha thiết ước mơ chỉ nằm vỏn vẹn trong hai chữ “anh ơi ” không?Hai chử gói trọn sự thương yêu, hai chữ tượng trưng cho một bờ vai để em có thể gục đầu vào khóc trước những vấp ngã của cuộc đời.Thời gian cứ trôi nỗi cô đơn càng lớn dần khi tuổi đời chồng chất vì con cái càng lớn càng xa dần để lại em với một gánh sầu nặng trĩu, em chỉ có thể tìm thấy anh, tìm được tiếng gọi ”anh ơi” ở dưới mộ sâu mà thôi anh nhỉ.Rồi mùa thu cũng qua đi mùa đông đang tới, em đang quay cuồng trong sóng gió của cuộc đời, những ngày lễ lớn là những ngày em buồn vô hạn nhìn nhà nhà xum họp 4 mẹ con em quạnh quẽ trong căn “nhà không nóc”.
cuộc đời là gì? là khỏang cách giữa sự sống và sự chết nhưng sao cuộc đời em cô đơn đến thế hả anh?Đời còn gì cho ta? hạnh phúc đã ra đi theo anh, hy vọng chẳng còn gì cho kiếp sống lạnh lùng,buồn quá anh ơi viết nữa em sẽ khóc thôi….. 
 
10/09/2006 
Anh ơi Mùa thu đã trở về và hôm nay là đúng 20 năm ngày anh ra đi, 3 ngày nghỉ đã qua, suốt 3 ngày em chỉ nhớ đến anh, nhớ tha thiết và ao uớc được gọi tiếng anh ơi, em làm một slide show cho riêng một mình em, để gửi đến anh, anh có nghe không? anh có còn cảm nhận gì nữa đâu….Chiều thứ sáu, trên đường lái xe về nhà, mưa bay lất phất, lá vàng ngập lối đi ướt đẫm nước, nước mưa hay nước mắt em?
Dù 20 năm qua nỗi buổn càng chồng chất thêm vì con cái dần dần xa em, tuổi già dần tới, nỗi cô đơn buổn tủi theo nhau đổ xuống vai em, em đã có ý nghĩ khi các con không cần đến em nữa em sẽ tìm đến anh, chỉ có anh mới an ủi được em thôi, chỉ có bờ vai anh mới đủ rộng để cho em tựa mà thôi….Một mình em trong căn nhà vắng lặng như tờ, nỗi buồn quanh quẩn….anh ơi, anh ơi
Anh ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại, không phải đâu mùa thu vẫn trở lại nhưng chỉ thiếu có anh thôi….. 
 
10/09/2007 
Anh ơi
Thu về buồn man mát, em vẫn sợ nghe tiếng lá xào xạc dưới chân mình, chạnh nhớ đến mùa thu anh ra đi, trên đường vào nghĩa trang lá khô rụng đầy và xào xạc dưới bước chân ba mẹ con em.thôi chuyện buồn cho qua, cánh cửa của quá khư nên khép lại, nhưng tuơng lai thì cũng chẳng có gì ngoài viễn ảnh … về hưư….. Xin lỗi anh, tự nhiên …. buồn. Viết xong nhìn vào lịch, thì ra hôm nay chính là ngày anh ra di của 21 năm trước. anh ơi……. 
 
02/02/2008 
Đã mấy tháng qua em không viết cho anh, em bị những bận rộn lo toan của cuộc đời làm cho em không có thì giờ nghĩ đến anh. Những thay đổi thật lớn sẽ đến với em, những đau buồn không còn chỗ chứa thêm nữa, em vẫn hay sợ. Ngày xưa khi mình chưa có con, những buổi tối cơm nước xong, anh vẫn cùng em rửa bát, vì anh biết em sợ ma không giám đứng một mình trong bêp, đôi khi anh trêu em, trốn ở đâu đó, bỗng nhiên em không thấy anh, em bỏ cả bát đĩa, chạy đi tìm anh, anh cười phá lên và nói “anh yêu đôi mắt thỏ của em”.
Ngày nay anh đâu còn để cho em bớt sợ, các con đang bước vào đời chỉ vài tháng nữa một mình em trong một căn nhà. Em biết em sẽ sợ lắm, nhưng rồi…. làm sao? chắc rằng mỗi ngày em sẽ viết cho anh, sẽ thì thầm với anh, mặc dù em biết rằng anh không còn nữa nhưng để có một điểm tựa, một nơi để thì thầm.Em có ý nghĩ nuôi một con chó nhỏ, để khi mình đi về, có nó quấn quýt cho căn nhà có hơi ấm của hai sinh vật. Con sẽ tìm cho em một con chó nhỏ như em muốn.Bây giờ em không còn buồn nhưng em sợ….Em sợ cái cô đơn lạnh người khi đi làm trở về nhà, căn nhà vắng tanh…..Đời là thế làm sao khác được nhỉ?Buồn vui chỉ chỉ là chuyện con ngườihãy lắng lòng vui cho trọn với đời  Khi nằm xuống đâu còn chân thiện mỹ 
 
02/08/2008 
Anh ơi cuộc đời có hợp thì sẽ có tan, đó là định luật, em biết vậy nhưng vẫn buồn và nao nao cho một cuộc chia ly. Hôm nay là ngày cuối cùng Heidi còn ở nhà. Trước khi đi em cố nhìn lại nó một lần cuối, ánh mắt nó tha thiết làm sao, em dặn con “chờ mẹ về rồi hãy đưa nó đi” nhưng con không muốn em quyến luyến, khi em về thì nhà đã vắng bóng nó, mọi khi nó vẫn chờ em ở đầu cầu thang, mừng rỡ, hớn hở.Nhớ lại 10 tháng về trước, khi con đòi mang nó về em đã không muốn, sợ nhà bẩn, rồi chiều con, em cho nó về, ngày đầu nó nép vào người con trông dễ thương làm sao em bỗng thấy một sự yêu mến dành cho nó, rồi ngày tháng qua, vì yêu thương nó những bừa bộn, những vết bẩn không tránh được do nó gây ra đã không còn làm em khó chịu nữa….Nhớ sao những buổi tối con đi vắng một mình em và nó ở nhà, nó theo chân em bén gót, nhìn nó ngủ em rón rén đứng lên là nó tỉnh dậy ngay “bà cháu” quyến luyến nhau lắm.Khi nghe tin con phải đổi đi xa, em không thể giữ nó được em cũng đau lòng nhìn con cho nó đi nơi khác. em còn buồn như vậy chắc con còn buồn hơn, tối nay con đã vào phòng sớm, em còn ngồi đây gõ gõ mà….. muốn khóc.
 

No comments:

Post a Comment