Monday, August 3, 2009

Những ngày xưa thân ái

Tôi nhớ mãi ngày tôi bắt đầu vào trường Trưng Vương,vì lớp nhỏ từ đệ thất cho đến đệ tứ chúng tôi học buổi chiều, một tuần chúng tôi chỉ được một lần đi học buổi sáng cho giờ tập thể dục, thật là chóa mắt khi nhìn các chị tha thướt trong tà áo dài trắng chúng tôi nhìn các chị với đôi mắt ngưỡng mô. Những mái tóc được đánh phồng lên, hoặc thả ngang vai, dáng yểu điệu thêm trên đôi guốc cao gót. Đến giờ tan học, tôi cứ mê man nhìn các chị đội thêm một cái nón lá chạy xe solex, tà áo dài trắng phấp phới trên sườn xe solex mầu đen không còn một hài hòa nào đẹp hơn.
Chúng tôi cùng mơ ngày nào được lên học buổi sáng, nhưng thời gian hình như đi thật chậm cho những đám “trẻ con”. Năm tôi lên học đệ lục thì bắt đầu có một trò chơi mới, một trò chơi mà chúng tôi rất say mê, cũng như trẻ con bây giờ mê game, vì một phòng học dùng chung cho hai lớp, lớp buổi sáng cho các chị lớn và lớp chiều cho đám chúng tôi. Không hiểu ai đã bầy ra trò viết thư và để trong hộc bàn để nhận nhau làm chị em. Một buổi chiều tôi không nhớ là có đẹp trời hay không nhưng khi thò tay vào trong hộc bàn, tôi thấy một mảnh giấy nhỏ gấp rất xinh sắn, tôi mở ra đọc, bây giờ tôi không còn nhớ lá thư viết gì nhưng cảm giác xúc động tôi vẫn còn mường tượng được, bà chị của tôi có một cái tên rất hay, chị Hồng Thủy, tôi ôm ấp lá thư, giòng chữ tròn tròn của chị, thời ấy tôi rất mê.
Mang bức thư đi khoe bạn bè, một lũ châu đầu vào xem, chia nhau xem thư của các chị, với tôi chị của tôi là nhât. Tôi về nhà khoe chị ruột của tôi, thì được biết chị HT là một trong những hoa khôi của lớp chị, chị lại giỏi việt văn nữa, hèn nào thư của chị chỉ viết cho cô em hờ thôi mà tôi đọc đã thấy mê.

Thư đi thư lại, thỉnh thoảng được chị gửi cho vài hột ô mai, cái kẹo, sao thấy sung sướng thê. Từ đó những buổi tập thể dục buổi sáng làm cho chúng tôi vui hơn, những cái miệng lau chau kể cho nhau nghe chuyện “chị em” của minh. Ngày nào thò tay vào gầm bàn không có thư thì buồn ơi là buộn có những tình cảm chị em tồn tại cho tới ngày nay, riêng tôi thì chỉ có một năm rồi thôi, vì tính tôi nhút nhát và “cô chị hờ” của tôi lại là người quá nổi tiếng nên tôi… không giám lại gần.

No comments:

Post a Comment