Sunday, March 6, 2022

KHÔNG THỂ TU CHƠI CHƠI

 KHÔNG THỂ TU CHƠI CHƠI ĐƯỢC MÀ PHẢI TU RỐT RÁO, NẾU KHÔNG LÚC NÀY CHỊU KHÔNG NỔI .

Tu tập Tụê Quán đối với Bốn Đế phải hiểu như sau :
-Chỉ có sự khổ chứ không có ai chịu khổ .
-Chỉ có nguyên nhân tạo ra khổ chứ không có ai tạo ra khổ .
-Chỉ có sự thoát khổ chứ không có người thoát khổ .
-Chỉ có con đường thoát khổ chứ không có kẻ hành trì con đường ấy .

Trong kinh ghi rất rõ, một hành giả đang bị bệnh có hai cách quán chiếu như sau :
1-Tôi đang bị đau.
2-Cơn đau đang có mặt.
Cách hai tốt hơn cách một. Bởi vì cách hai là cơn đau dừng lại cái đau, nó không thêm nữa, còn ở cách một cơn đau bị nhân đôi là bởi vì cơn đau rồi cộng với cái tôi đau nữa. Vậy thì cái đau tâm lý cộng với cái đau sinh lý.
Mình phải ghi nhận là cơn đau đang có mặt nó tốt hơn là tôi đang bị đau. Có học A-tỳ-đàm mình sẽ thấm chỗ này, thấm dữ lắm .

Đêm hôm qua lúc 2 giờ sáng, tôi ngủ không được, nghe tiếng phone cái beng, có tin nhắn từ VN là người quen của tôi, nhắn là một sư cô bị cancer ( ung thư ) ngực mất lúc 2 giờ khuya. Và cái này mới sốc, người nhắn tin là cô em gái ruột của cô đó. Tôi hỏi cổ ra đi tốt không, thì cổ kể lại cho tôi nghe bằng ngoặc kép, trích nguyên văn, trước khi cô đó mất cổ nhắn với mấy người em thế này :
“Không Thể Tu Chơi Chơi Được, Mà Phải Tu Rốt Ráo, Nếu Không Lúc Này Chịu Không Nổi “.
Đây là những câu bằng vàng của người mới vừa tắt thở, cái xác còn ấm, nói với mấy người em cũng đều là trọc lóc hết. Nói rằng mấy cô nhớ phải tu rốt ráo chứ không thể tu chơi chơi được, mấy vụ này qua không nổi, đau mà sợ lắm.

Mình tưởng mình ngon lành, đang bốn mươi mình nghĩ trẻ hơn năm mươi, mình năm mươi mình nghĩ mình trẻ hơn sáu mươi, sáu mươi nghĩ trẻ hơn bảy mươi, rồi tới lúc tám mươi mình nghĩ mình chưa chết mà. Người ta nói “tám mươi tính tháng còn chín mươi thì tính ngày “. Mình thấy tuổi đó ở nhà thì ngon lành, mà nếu chỉ cần trượt chân xương giòn là gãy. Vô nằm trong bệnh viện vừa sợ, vừa buồn, rồi con cháu đứa thăm đứa không thăm, rồi đứa thăm nó vô ý nói một hai câu nghe hơi kỳ kỳ cứ vậy rồi đi luôn. Thấy đi sông sổng như vậy nhưng quỡn thì chết.

“Không Thể Tu Chơi Chơi Được, Mà Phải Tu Rốt Ráo, Nếu Không Lúc Này Chịu Không Nổi “.
Đó là câu của một người vừa ra đi, như là một lời nhắn nhủ cho những người ở lại. Đau, sợ, tiếc nuối luyến thương chịu không nổi. Và ngay bây giờ những điều tôi nói hoàn toàn không phải là những lời dụ khị, hăm dọa mà đó là sự thật.

Chúng ta có thể ra đi, và điều mà tôi ngán nhất đó là nằm trên băng ca đẩy đi, ngoái nhìn lại phía sau không biết có cơ hội trở ra lần nữa hay không, tiễn nhau ở phi trường còn vui, chứ tiễn nhau ở phòng mổ chẳng vui tí nào.

Sư Toại Khanh
( chép lại bài giảng của Sư)

No comments:

Post a Comment