Trên đời này chúng ta gặp nhau là do duyên, nhưng gặp nhau làm gì, đó lại là cái duyên khác.
Gặp nhau để thành bạn hay gặp nhau để gây gỗ.
Gặp nhau để hại nhau hay gặp nhau để giúp nhau.
Giúp nhau kiểu nào và giúp nhau bao nhiêu.
Trong
giáo lý A-Tỳ-Đàm có phần quan trọng mà tôi rất là tâm đắc. Đức Phật
ngài dạy rằng : Trên đời này không có gì ngẫu nhiên mà biến mất mà cũng
không có gì ngẫu nhiên mà có mặt.
Cái gì trên đời cũng do duyên mà có, mà bản thân nó cũng có thể tác động lên một cái khác.
Duyên ở đây có 2 nghĩa :
Duyên trợ lực và duyên trợ sinh
Duyên trợ lực : Có nghĩa là cái kia nó đã có rồi, cái này nó giúp cho mạnh thêm.
Duyên trợ sinh : Có nghĩa là cái này chưa có, mà cái kia nó trợ duyên mà cái này nó mới có.
Nhờ
mẹ tạo ra, rồi nhờ ba nuôi. Như vậy mẹ là trợ sinh còn ba là trợ lực.
Chưa hết ! Mình lớn lên bạn bè, thầy cô và xã hội, hàng xóm láng giềng
thì đó cũng gọi là nguồn trợ lực.
Mọi sự ở đời này
nó có cũng nhờ duyên mà nó mất cũng nhờ duyên. Chúng ta quen nhau cũng
nhờ duyên mà chúng ta hại nhau hay giúp nhau cũng khó nói.
Mình tu hành là gì ? Là vận dụng các duyên để đi lên và đi ra.
Đi lên có nghĩa là đừng có lè tè trong cái đám bùn nhơ sanh tử nữa. Còn đi ra là đừng có kẹt trong ngôi nhà sanh tử nữa.
Tu hành là cả một quá trình vận dụng các duyên. Vận dụng và tận dụng để mình thấy những cái khác nhau của cuộc sống.
Cái
gì trong đời sống này cũng vậy. Cái nồng nhiệt cái vồn vã nó không hẳn
là nó đẹp, mà cái lạnh lùng cái hờ hững, cái xua đuổi cũng không hẳn là
cái xấu. Cái đẹp cái hay cái mà mình thích nó xảy đến. Đúng ! Xét về mặt
nào đó thì nó là thuận duyên. Nhưng mà xét về mặt nào đó thì có thể nó
lại là chướng duyên.
Cái hạnh phúc của người này
cũng có thể bắt đầu đau khổ cho người khác, và cái hạnh phúc của mình
lúc này nó cũng có thể là cái nguồn đau khổ lúc khác.
Nội
dung tôi nói chuyện với quý Phật tử hôm nay cũng chỉ quẫn quanh trong
một chữ duyên mà thôi. Gặp nhau do duyên, xa nhau cũng do duyên. Còn tốt
hay xấu là chuyện khác.
Mình
mới tu học mình cứ đi tìm những thứ thuận duyên. Ông thầy ngó được một
chút, bài pháp phải vui một chút, bạn tu phải dễ thương một chút, chỗ tu
hành cũng phải rộng rãi mát mẻ một chút, tu cũng phải ăn uống dễ nuốt
một chút, tu tối ngủ cũng hơi mát một chút. Mình đi tìm những thứ chút
chút đó.
Nhưng đến một
lúc nào đó hành giả mới thấy rằng : Nóng hay mát, điều kiện sống có cơ
cực hạn chế, hay là có thoải mái như ý thì nó không còn là vấn đề nữa.
Cái vấn đề là mình đón nhận nó ra sao.
Sư Toại Khanh
(Chép lại bài giảng của Sư)
No comments:
Post a Comment