Thơ Minh Hao
Trong tiền kiếp con từng là viên sỏi
Theo dấu Ngài trong từng bước chân đi
Sen đỏ, trắng, vàng rộ nở tứ bề
Như rực rỡ một vòm trời tăm tốị
Gió quyện mây trời, hương đời mở hội
Sóng lung linh buông nhạc gọi muôn loài
Rằng đây Đấng Giác Ngộ ra đời
Đem hạnh phúc Trời người hằng mơ ước
Ngài đã về với pháp âm vời vợi
Muôn núi sông rung chuyển vạn lời kinh
Phá âm thanh, phá vạn loại hữu hình
Như tiếng sấm, tiếng gầm sư tử chúa
Lòng thệ nguyện muôn đời về nương tựa
Đấng đại hùng, đại lực, đại từ bi
Nguyện sống cuộc đời tỉnh thức vô vi
Đem hiện tại hóa thành ra mầu nhiệm.
Chân Hình
ReplyDeleteĐêm trăng nhìn giải ngân hà
Màn đêm tĩnh mịch, chói loà trong tâm
Chợt đâu nhìn thấy chân dung
Trang nghiêm tự tại như rồng trong ao
Bao đời cười nói lao xao
Hoa trôi bèo dạt có nào bỏ đâu
Mây che, trăng chẳng ló đầu
Trời trong, biển lặng, ngọc châu hiện hình
Bây giò "mình" đã gặp "mình"
Đầu ghềnh cuối ngõ không đành xa nhau
Bôn ba thôi chẳng vọng cầu
An nhiên tự tại là câu sửa mình .
minhhao
http://ngovanquoc.blogspot.com/2009/08/part-7.html