Monday, August 24, 2009

Vườn Tĩnh Lặng




Thơ Việt Dương Nhân

Vườn tĩnh lặng dịu êm trăng sáng
Cõi tâm trong hiện áng mây xanh
Tay liền phóng bút bay nhanh
Nhặt lời, kết chữ thả quanh địa cầu.

Vườn tĩnh lặng đêm thâu thanh vắng
Chẳng buồn vui, hồn lắng, tâm yên
Sóng đời xô dạt triền miên
Vững tâm lèo lái, đưa thuyền sang sông.

Vườn tĩnh lặng sáng trong ánh
Nguyệt Soi cảnh đời mặt thật nổi lên
Nhặt thâu tất cả làm nền
Cất xây đền Phật, ngồi bên Liên-Đài.

Vườn tĩnh lặng đêm ngày trống rỗng
Như gương trong, không bóng, chẳng hình
‘’Sắc-không, không-sắc’’ tự mình
Tùy duyên hóa-độ, tử-sinh lẽ thường.

Nếu đã bước vào vườn tĩnh lặng!
Bận lòng chi đêm vắn, ngày dài
Tâm cầu nhân thế thẳng ngay
Sợ ai, ai sợ ? Hòa-hài dưới trên.

Vườn tĩnh lặng mông mênh tinh khiết
Ngưới với Người phải biết nhún nhường
Ác-lành đều rải tình thương
Dìu nhau chung bước về phương Phật-Đà.

No comments:

Post a Comment