Sunday, April 10, 2022

CHÚNG TA RẤT CẦN ĐẾN SỰ HỖ TRỢ TỪ NHỮNG NGƯỜI BẠN LÀNH


Người lành ở đây là thầy là bạn, là những người có được chánh tín. Chánh tín là niềm tin có trí tuệ tin vào 3 điều sau: Tin lý nhân quả, tin nguyên tắc tam tướng, tin tác dụng của tứ niệm xứ (nếp sống có chánh niệm và trí tuệ).
-Giới Hạnh: Là thu thúc thân và khẩu, không nói hay làm những gì hại mình hại người.
-Đa Văn: Là lưu tâm các vấn đề giáo lý, vì thân người khó được, chánh pháp khó gặp, cơ hội học hỏi lời Phật rất hiếm hoi, hiểu được một tí thì đời ta thay đổi được một tí.
-Bố Thí : Là khả năng chia sẻ vật chất đến kẻ khác, do thương người và cũng do không muốn nắm níu chấp giữ sở hữu. Người biết đạo sẽ thấy cho vui hơn nhận, nhận chỉ được vui một lần nhưng cho thì vui nhiều lần. Nhận thì chỉ có ta vui, cho thì ta và người nhận đều vui.
 
 Đời sống là một hành trình càng buông bỏ thì càng nhẹ nhàng.
-Trí Tuệ :Là khả năng nhận thức để thấy được ba vấn đề của chánh tín: Thấy được lý nhân quả, thấy được nguyên tắc tam tướng (cái gì cũng do duyên sinh và do duyên mà diệt), thấy được tác dụng của tứ niệm xứ. Thánh nhân khác phàm phu ở điểm là tin chắc điều mình thấy và thấy rõ điều mình tin, phàm phu không được vậy nên cái gì cũng thấy được ở mức nửa vời.
Bây giờ các vị còn trẻ khỏe giàu đẹp ngon lành, quý vị thấy không cần, nhưng sẽ có một ngày khi các vị thấy rằng hình như vật chất nó giúp cho mình có cũng hạn chế, tinh thần mới là điểm tựa quan trọng. Về cõi tinh thần một mình mình có đủ không ? Hình như là không đủ. Chúng ta sẽ có lúc thấy hình như điểm tựa thầy bạn quan trọng lắm lắm. Đời người ta có “câu buôn có bạn, bán có phường”. Làm gì cũng có phải có bạn có thầy. Tôi tính nói : “không thầy đố mầy làm nên”, mà tôi sợ quý vị lật ngược lại nói:”làm thầy mầy không nên đố“ Chứ thật ra lúc nào cũng phải có thầy có bạn, bởi vì chúng ta thấy cây nó mọc một mình, nó phát triển không giống cây mà nó mọc thành lùm thành bụi thành rừng. Quý vị thấy loài mà nó dễ bị tuyệt chủng thường thì nó sống một mình, sống cô độc khả năng tuyệt chủng càng cao. Thí dụ như mình thấy những con tê giác bầy nó không có đông. Cho nên sự hỗ trợ đám đông rất là tốt. Tuy nhiên chuyện đâu nói đó chứ đừng có cộng tùm lum. Phật dạy chúng ta phải sống độc cư, yêu cái nếp sống một mình, nhưng ta phải luôn sẵn sàng có thầy bạn, không nên là người chạy trốn thầy bạn một cách cực đoan. Cực đoan có nghĩa là mình thấy hình như có ai đó, hễ có người là phiền. Cái đó là sai tôi không đồng ý. Quý vị coi kinh kỹ lại, ngài xá Lợi Phất là vị A-La-Hán đệ nhất trí tuệ, nhưng ngài không chán sợ đám đông đến mức dễ sợ như vậy. Ngài rất thích nghe pháp, đây là chuyện có thể trong room không tin, chắc nghĩ ngài chỉ nghe một mình Đức Phật, bởi vì ngài đệ nhất thinh văn, đệ nhất trí tuệ là huynh trưởng anh cả trong tăng già thì ngài còn nghe ai. Nhưng không phải như vậy, ngài rất thích nghe pháp, có những lần ngài ngồi nghe pháp với tất cả niềm hoan hỷ, khi đệ tử ngài mới 7 tuổi ngồi thuyết pháp, và ngài đặt những câu hỏi, ngài thích lắm. Và sau đó ngài lặng lẽ đi về rừng sống một mình. Cứ có điều kiện là ngài ghé về gặp Đức Phật chư tăng huynh đệ, và trong pháp hỷ, pháp thoại mình làm sao bì được một phần tỉ của ngài Xá Lợi Phất, vậy thì mình không thể chạy trốn thầy bạn, cho là cực đoan bây giờ tôi thích sống một mình, tôi gặp đám đông tôi mệt. Cái đó nghe nó hay nhưng ngồi ngẫm lại đám đông mà đông như thế nào. Cho nên chúng ta rất cần đến sự hỗ trợ từ những người bạn lành.
Sư Giác Nguyên
(Chép lại bài giảng của Sư ngày 17-9-2018)
(X) (40) Cây Sàla Lớn-Mahāsālaputtasuttaṃ

 

No comments:

Post a Comment